Món quà đầu tiên anh tặng cô là một đôi giầy.
Dù mọi người vẫn nói tặng giầy là tiễn chân người yêu, nhưng anh không tin. Món quà thứ hai anh tặng cô vẫn là một đôi giầy. Đơn giản là vì cô thích chúng.
Cô hơn anh ba tuổi, tình yêu bắt đầu bằng "Em yêu chị" rồi nảy nở thành "Em yêu anh". Tình yêu của họ đẹp thật, lung linh và nhẹ nhàng. Họ cứ tíu tít ở bên cạnh nhau cười cười nói nói, cô như trẻ con hơn rất nhiều, còn anh như chững chạc hơn. Nhưng cũng vì tuổi tác mà cô và anh bị gia đình ngăn cấm. Mọi người muốn tách anh ra khỏi cô, muốn bằng mọi cách. Rồi cũng cãi vã, giận hờn, trách móc nhưng rồi lại yêu nhau hơn.
Mặc cho cô yêu anh nhưng vẫn bất cần và kiêu kỳ. Anh vẫn nhẹ nhàng, im lặng và làm cho cô tất cả. Dù đã có những lần anh viết lên trang cá nhân của mình những bài thơ đại loại như: “Ta đã yêu, yêu người nhiều biết mấy. Nhưng vô tình người đánh mất tình ta. Người không níu, cớ gì ta phải giữ. Bởi tình yêu càng giữ sẽ càng xa”.
Cô đọc, cô hiểu nhưng cô vẫn "cành cao", vẫn cái bản tính ăn sâu vào máu của cô. Có lần, cô trách móc anh cái gì đó, anh hỏi nếu anh đi du học em có níu kéo không, cô đã trả lời dứt khoát rằng “Không anh ạ” vì ABC, vì ti tỉ lý do.
Thời gian trôi nhanh, tình yêu của anh và cô vẫn êm đềm nhẹ nhàng...
- Dạo này nhìn anh buồn thế. Anh có chuyện gì à?
- Không có chuyện gì cả em ạ. Anh yêu em. Tuần sau anh đưa đón em đi làm cả tuần được không?
- Thôi. Em không thích. Để em tự đi.
Hôm nay cô lại hỏi :
- Anh có chuỵên gì vậy?
- Anh buồn ngủ quá...
- Em không thích những gì thất thường. Chúc anh ngủ ngon.
- Anh sắp phải xa em rồi em ạ
- Đi du học?
- Uhm
- Em cũng không lạ....
Đến phút này rồi cô vẫn cố giữ thái độ kiêu kỳ bình thản. Vì cái kế hoạch muốn tách anh ra khỏi cô, mẹ anh đã nói với cô một vài lần, cô chỉ không nghĩ lần này người nói lại là anh.
Anh gọi điện.
- Bao giờ anh đi?
- Thứ tư tuần sau...
Vậy là cô đã có câu trả lời cho mình. Cô đã khóc nhưng cố không để anh nghe thấy. Có lẽ anh cũng vậy. Đầu óc cô nghĩ miên man bao nhiêu thứ. Những chuyện xa vời trước đây, những chuyện xa vời sau này...
- Em có nhớ lần anh hỏi em nếu anh đi em có níu kéo không và em trả lời không?
- Em nhớ, em nhớ tất cả...
Cô muốn khóc nức nở, khóc thật to nhưng cô phải nén lại, phải khóc mà như đang im lặng nghe anh nói.
Bây giờ đã là đêm thứ 5. Thứ 4 tuần sau... Một đêm thật dài và thật nhiều khoảng lặng.
- Sao anh không nói với em sớm hơn?
- Anh không biết phải nói với em như thế nào...
Cô cũng đã hiểu sao mấy hôm nay anh rất muốn mua cho cô cái áo len mà cô thích, dù cái áo len đắt tiền. Cô đã hiểu sao tuần trước anh nói muốn đưa đón cô đi làm cả tuần này. Cô đã hiểu sao hôm thứ 4 vừa rồi anh muốn đi xem phim với cô nhưng cô bận không đi được, anh đã nói anh rất buồn. Cô đã hiểu sao dạo này anh hay bảo đi có việc... Cô đã hiểu, hiểu rất nhiều.
Cô khóc rồi ngủ mê man đi, trong giấc mơ cô đã có những hình ảnh của người ra đi, của cái ngày chia tay sắp đến.
Thứ 6, cô định nói với anh rằng: "Em muốn món quà anh mua cho em trước khi đi là một đôi boot". Cô lại nghĩ đến câu nói "mua giầy là tiễn chân người yêu". Nhưng vì nó sẽ thay anh sưởi ấm cô trong mùa đông này. Chỉ có điều, bây giờ mới tháng 9, mua boot ở đâu? Đành thôi vậy. Trước mắt sẽ là một chuỗi ngày mà cô cần cân bằng lại chính mình, giải thoát cho chính mình. Chuỗi ngày dài vô tận. Cô sẽ im lặng, sẽ không muốn nói chuyện với ai, quãng đường đi về của cô không còn anh nữa. Sự ân cần của anh không còn nữa. Tất cả đều không còn nữa... Cô sẽ khóc, sẽ cô đơn, sẽ nhớ anh nhiều lắm. Sắp mùa đông rồi...
Đã bao nhiêu lần cô tự nhủ nên khoá chính con tim mình lại. Nhưng con người có bao giờ thắng được tình yêu? “Em có biết điều anh muốn mang đi nhất là gì không? Là tình yêu của em. Cho dù không biết nó sẽ tồn tại bao lâu trong tương lai, nhưng anh hi vọng anh có thể mang theo tình yêu của em bên mình”.
Bốn ngày nữa. Chỉ bốn ngày nữa thôi, anh sẽ mang tình yêu của cô đi, xa lắm...
" Không yêu anh, em chẳng đợi đông sang...
Nắm tay anh trên con đường sỏi cát
Nghe sóng biển rì rào câu hát
Khúc yêu thương của đại dương cuộn tình.
...
Khép lại những vần thơ còn dang dở
Em quên rồi những cảm xúc bâng quơ
Những nhung nhớ trong tận cùng hơi thở
Tựa như em chưa bao giờ bối rối
Trước ánh mắt anh xao xuyến dịu dàng."