Em bảo anh: “Xe đạp của em
hỏng rồi, em phải đi bộ nửa
tiếng đồng hồ mới đến nhà ga”.
Em cứ tưởng là anh sẽ tỏ ra
quan tâm và nói: Sao em không
đi taxi? Em có mệt không? Thế
nhưng anh lại bảo: Dù sao thì
đường cũng gần thôi, và em
cũng có dịp để giảm béo.
Em bực mình, cảm thấy anh
chẳng yêu em, chẳng quan tâm
em. Hôm sau khi ngủ dậy, em
thấy trên bàn có chiếc chìa khóa
xe đạp của anh và thức ăn bữa
sáng thịnh soạn anh đã chuẩn bị
sẵn cho em. Bấy giờ em mới
phát hiện: Thì ra anh yêu em, chỉ
có điều anh chẳng nói gì cả -
đây là cách yêu của anh, khác với
mọi người.
Em bảo anh: “Em muốn đi thăm
Osaka và Hà Lan để thưởng thức
biển hoa tươi ở đấy”. Em cứ
tưởng anh sẽ tỏ ra quan tâm và
nói: Em muốn đi đâu cơ? Nào,
chúng mình lên kế hoạch nhé.
Dù là anh nói vài câu đãi bôi
cũng được. Thế nhưng anh lại
bảo: Thật vô vị, bỏ ra một núi
tiền đi thăm những nơi chán
ngấy ấy để làm gì nhỉ ? Em tức
lắm, cảm thấy anh không yêu
em, không hiểu em. Về sau em
thấy các tạp chí du lịch trong
nhà mình dù là du lịch trong
nước hay ngoài nước, cứ trang
nào có giới thiệu về thưởng
thức hoa, góc cuối trang ấy đều
có vết gấp, trên trang ấy đều có
ghi chú của anh. Lúc ấy em mới
phát hiện thì ra anh vẫn yêu em,
chỉ có điều anh chẳng nói gì -
đây là cách yêu của anh, khác với
mọi người.
Em bảo anh: “Tóc em rụng nhiều
quá, thế mà bác sĩ bảo chẳng
sao cả. Em thật sợ có ngày em sẽ
trở thành một con hói”. Em cứ
đinh ninh là anh sẽ an ủi em và
nói: Tóc em trông vẫn còn khá
nhiều đấy chứ. Nhưng anh lại
bảo: Thế đấy, bây giờ mới biết
tóc em rụng lung tung khắp nơi,
sàn nhà chỗ nào cũng thấy tóc
em, bẩn ơi là bẩn. Em thấy đau
nhói trong lòng, nghĩ rằng anh
chẳng yêu em, chẳng để ý đến
em. Về sau, em thấy trên sàn nhà
càng ngày càng có ít tóc rụng
của mình, em nghĩ là mình hết
rụng tóc rồi, vì thế cũng chẳng
lo lắng chuyện em sẽ trở thành
một con hói nữa. Thế nhưng
mấy hôm anh đi công tác vắng,
em mới thấy trên sàn nhà có
nhiều tóc hơn, trong thùng rác
cũng thấy có một đống tóc bọc
giấy báo. Bấy giờ em mới phát
hiện, thì ra anh vẫn yêu em, chỉ
có điều anh chẳng nói gì - đây là
cách yêu của anh, khác với mọi
người.
Em bảo anh: “Hôm nay em đi
chơi với mấy đứa bạn, tối nay về
muộn đấy”. Cứ tưởng anh sẽ
quan tâm hỏi em: Đi chơi với ai
thế? Đi đường cẩn thận nhé,
nhớ gọi điện về nhà, hoặc về
sớm một chút, ... đại loại những
câu như vậy. Thế nhưng anh lại
bảo: Tùy em, chỉ cần em vui là
tốt rồi. Em rất bực mình, cảm
thấy anh chẳng yêu em, chẳng
quan tâm em. Đêm hôm ấy em
giận dỗi 3 giờ sáng mới về, lúc
vào nhà em trông thấy nét mặt
buồn ngủ bơ phờ của anh. Bấy
giờ em mới phát hiện là anh vẫn
yêu em, chỉ có điều anh chẳng
nói gì - đây là cách yêu của anh,
khác với mọi người.
Em bảo anh: “Đây là cái áo khoác
em chọn cho anh, mua từ hồi
đổi mùa năm ngoái, cất trong tủ
đã một năm. Bây giờ mùa đông
mới sắp đến, em tặng anh sự ấm
áp này”. Cứ tưởng anh sẽ xúc
động trả lời: Cảm ơn em yêu của
anh. Đây là sự ấm áp trong một
mùa và cũng là kỷ niệm khó
quên trong suốt đời anh. Thế
nhưng anh lại nói: Chắc là em
mua trong dịp các cửa hàng đại
hạ giá chứ gì? Em bực mình lắm,
cảm thấy anh chẳng yêu em,
chẳng hiểu em. Về sau khi đến
cuối tháng 5, hết rét, mùa xuân
bắt đầu trở về, em vẫn thường
xuyên trông thấy anh mặc cái
em gọi là áo khoác tình yêu, anh
cho là áo hạ giá ấy. Em nghĩ đi
nghĩ lại, đếm đi đếm lại mới kinh
ngạc nhận thấy là hầu như ngày
nào anh cũng mặc cái áo ấy đi
làm. Bấy giờ em mới phát hiện
ra là anh vẫn yêu em, chỉ có điều
anh chẳng nói gì - đây là cách
yêu của anh, khác với mọi
người.
Em bảo anh: “Em thích ăn món
mì nguội của nhà hàng ở góc
phố bên kia”. Mới đầu em cứ
tưởng là anh sẽ nói với em: Thế
thì ngày mai chúng mình cùng
đi ăn nhé! Thế nhưng anh lại
bảo: Suốt ngày chỉ nghĩ chuyện
ăn uống, sao em chẳng nghĩ
xem hồi này mình có béo ra
không. Em xót xa trong lòng,
cảm thấy anh chẳng yêu em,
chẳng quan tâm em. Về sau em
thấy anh hay mua nhiều loại
tương vừng, tương lạc, lọ này
hộp nọ, pha hết bát tương này
đến bát tương khác cho em ăn.
Bấy giờ em mới phát hiện, thì ra
anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh
chẳng nói gì - đây là cách yêu
của anh, khác với mọi người.
Em bảo anh: “Em thật mừng là
đã lấy anh, anh đúng là người
chồng tốt nhất”. Cứ tưởng anh
sẽ vui vẻ đáp: Anh cũng thấy em
là người vợ tốt nhất. Thế nhưng
anh lại bảo: Lấy nhau rồi chứ
nếu chưa lấy thì em sẽ nghĩ thế
nào nhỉ? Em tức lắm, cảm thấy
anh chẳng yêu em, chẳng hiểu
em. Về sau em vô tình phát hiện
thấy tối nào anh cũng lấy giấy vệ
sinh lau chùi tấm ảnh cưới của
chúng mình để ở đầu giường,
lau xong rồi ngẩn người ra mỉm
cười ngắm tấm ảnh ấy khá lâu.
Bấy giờ em mới phát hiện thì ra
anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh
chẳng nói gì - đây là cách yêu
của anh, khác với mọi người.
Em nghĩ cuối cùng em đã hiểu
ra, dưới vẻ ngoài không quan
tâm của anh có một trái tim khó
diễn tả bằng lời nói, một trái tim
yêu em. Thì ra anh vẫn yêu em,
chỉ có điều anh chẳng nói gì -
đây là cách yêu của anh, khác với
mọi người.