Cậu thích tớ nhé! Gật đầu đi” –
Trang vẫn tròn mắt nhìn Tuấn,
đôi mắt con gái long lanh giấu
sau cái kính cận giàu cộm. Tuấn
chán nản nhìn Trang rồi đưa tay
lên trán một cách giày vò, như
nhớ ra điều gì đó Tuấn lại đưa
tay đặt lên trán của Trang: - Hay
cậu bị ốm? - Không - Trang lắc
đầu - Ừ trán cậu đâu có nóng -
Sao cậu khó khăn thế? Gật đầu
với tớ khó thế à? – Trang nói rồi
bỏ vào lớp - Haizz – Tuấn thở
dài não nề. Suốt 2 tuần nay
không hiểu sao cô bạn thần
đồng của lớp suốt ngày lẽo đẽo
đi theo Tuấn, còn tỏ tình trắng
trợn với chỉ một câu nói “cậu
thích tớ nhé! Gật đầu đi”. Mấy
ngày đầu Tuấn “quá sốc” không
nói được lời nào, rồi chuyển
sang trạng thái ngượng chín
mặt vì bây giờ không chỉ cả
khối biết mà cả trường đều biết.
Lâu dần Tuấn cũng quen với cái
đuôi “thần đồng” tên Trang,
nhưng mấy hôm nay đội bóng
của Tuấn thua liên tiếp nên cậu
bạn trở nên khó chịu và Trang
là người trực tiếp lãnh đạn. Và
hôm nay khi tinh thần có chút
khá hơn Tuấn quyết định gặp
Trang để giải quyết nhưng chưa
kịp thỏa hiệp thì cô bạn đã bỏ
vào lớp. Vẫn chưa tìm ra nguyên
nhân tại sao Trang lại “mê đắm”
Tuấn sâu sắc như thế. Suốt cả
tiết học Tuấn miên man suy
nghĩ, trong khi cô bạn được
mệnh danh là “thần đồng” vẫn
say xưa học bài. Tuấn không có
gì nổi bật, không phải là 1
“hotboy” hay là “warmboy” gì
của lớp chứ chưa nói gì đến của
trường. Ngoài việc học khá các
môn tự nhiên và là đội trưởng
đội bóng của lớp, thì Tuấn là 1
cậu con trai hết sức bình
thường, thế tại sao Trang lại
thích Tuấn? trong khi trang khá
xinh, học thì cực đỉnh. Tuấn
càng nghĩ càng thấy rối, đúng
lúc chuông hết giờ. - Vẫn băn
khoăn à? – Hoàng – thằng bạn
thân kiêm em họ - Ui zời! không
biết thế nào nữa đây, tao mệt
lắm rồi mày ơi! Cả tuần nay còn
chưa dám xuống căn tin đấy. -
Mày vớ vẩn thế. Kệ người ta chứ,
có làm gì nên tội mà phỉa ngại.
Với lại Trang cũng được
mà.hehe – Hoàng chớp mắt tinh
nghịch – chắc phải gọi chị dâu
cho quen đi chứ nhỉ! Hoàng
cười phá lên rồi cũng chạy mất
tiêu. Ba tiết học còn lại Tuấn
dành cả cho việc quan sát đối
tượng. Trang quả là thần đồng,
2 tiết văn mệt lừ tiết cuối là môn
sử thế mà cô nàng vẫn hăng
say. Thật ra Trang rất xinh, dáng
người khá cao, hầu như buổi
học nào Trang cũng lên trả bài
nhưng chưa bao giờ Tuấn chú ý
đến Trang như thế. Thầy giáo
lắc đầu: - Không có lỗi nào để
sửa, các em chép bài vào vở đi –
mỗi lần như thế miệng Trang
chum chip cười, trông thật ngộ,
thật trẻ con. Trang ít nói chuyện
riêng trong giờ học, có lẽ vì thế
mà cô nàng luôn chăm chú và
học rất tốt. Càng nhìn Tuấn lại
càng thấy những điểm tốt ở
Trang, và như nhận ra 1 chân lí,
Tuấn cười : - Thì ra là như thế!
Học về Tuấn chạy ngay sang
nhà Hoàng: - Con chào gì!
Hoàng đâu rồi hả gì? - Nó vừa
lên phòng đây! Con ăn cơm
chưa - Con chưa. Mẹ con vẫn
đang nấu. Con lên phòng đã
Tuấn vào phòng Hoàng, vui
ngay ra mặt: - Tao biết tại sao
Trang lại như thế rồi mày ơi! -
Mày muốn chết à? Mẹ nghe thấy
bây giờ, đang ở nhà đấy –
Hoàng nhăn nhó. - Anh biết rồi!
gì không nghe thấy đâu. - Lí do
tại sao anh nói xem nào? –
Hoàng nói to đánh tiếng - Tại
Trang học nhiều quá nên đầu
óc không được minh mẫn cho
lắm, đúng không? Hoàng cười
đắc ý: - ừ ! có thể lắm anh ạ! Vì
trước giờ làm gì có ai thích anh
đâu nhỉ, tự dung… Tuấn lườm,
khe khẽ nói: - Mày thôi đi. Mau
hiến kế cho anh mày thoát thân.
- Có gì đâu. Nếu thế thật thì chỉ
cần Trang học ít đi, giải trí
nhiều hơn 1 chút là được -
Nhưng nói thế nào để … - Anh!
Người duy nhất làm được điều
đó thôi - Là sao? - Thì anh chịu
khó đưa Trang đi chơi, đi xem
phim, đi… nói chung là giúp
Trang thư giãn đấy - Nói nghe
hay nhỉ! Anh mày lien quan gì
mà phải làm thế? Vớ vẩn - Thì
tùy anh. Giờ anh gặp rắc rối chứ
không phải em. Anh không gỡ
thì cứ buộc vào.hihi. Mà em có
cái này cho anh nghe nè. Anh
thử tặng Trang xem thế nào.
Biết đâu lại … - Cái gì đâu? Xem
nào? – Tuấn tò mò Sáng thứ 2,
Tuấn đến sớm, cậu xuống ngay
phòng thiết bị của trường
mang cái đài catset lên lớp. Vẫn
như mọi ngày 6h45’, Trang vào
lớp. Không thể tin được, Tuấn
hung hồn: - Tớ muốn tặng
Trang bài hát này! – nói rồi
Tuấn mở catset, cả phòng rộn
lên cùng với tiếng nhạc “ tìm ai
đó khác đi không phải là anh.
Tìm ai đó khác đi yêu em hơn
anh. Thế gian này bao nhiêu
người khiến cho người nở môi
cười, tại sao yêu riêng mỗi
anh…” - Woa! Hùng lãng mạn
quá đi mất. Đây không phải bài
“ Chỉ vì anh quá yêu em” của
THE MEN sao. Đúng thần tượng,
Trang thích nhé! Thể hiện tình
yêu ngọt ngào quá đi – giọng
cái Vân “ mèo” Trang đỏ mặt,
cười chúm chím nhìn Tuấn.
Hoàng quá bất ngờ vì kế hoạch
không như mong đợi đã thế
còn phản tác dụng, không nói
được câu nào. Cả lớp nhốn
nháo vì sự kiện “hết sức táo
bạo” này. Tuấn thì lung túng,
mang ngay cái đài catset xuống
phòng thiết bị. Tuấn vừa ra khỏi
phòng chạm ngay phải Trang. -
Cậu cũng thích tớ mà. Đúng
không? - Không phải thế đâu!
Tớ chỉ là… - Tuấn bối rối - là tớ
tớ thấy lớp mình căng thẳng
quá nên đùa thôi mà. - Thế thì
cậu thích tớ nhé! Gật đầu đi?
Trang vẫn cười. Nụ cười vẫn
thường trực trên đôi môi xinh
xinh ấy. Thoạt nhìn cũng đủ làm
Tuấn bối rối. Như mọi lần Tuấn
vẫn lắc đầu rồi quay đi. 1 bước,
2 bước, 3 bước, Tuấn quay lại,
Trang vẫn đứng đấy, nghĩ đến
lời nói của Hoàng cũng có lí,
Tuấn quyết định làm liều: - Nếu
cậu thích, chiều nay có thể cùng
tớ đi chơi, nhưng không phải vì
tớ thích cậu đâu đấy - Thật à? –
Trang vui sướng. - Tớ sẽ gọi
cho cậu Buổi trưa, Tuấn và
Hoàng lại mở “hội nghị”. Tuấn
nghiêm mặt: - Lúc sáng chú làm
anh 1 phen bẽ mặt. - Hi. Cái này
ngoài dự tính, là phát sinh làm
sao em điều khiển được -
Nhưng mà,… - Mà sao. - Anh lỡ
phóng lao rồi nên giờ phải theo
lao thôi. Anh hẹn Trang chiều
nay đi chơi rồi. Chú mày đi cùng
anh? - Hả? anh nói thật à? - Ai
đùa? - Hơ chiều em bận rồi,
không đi được đâu. Anh đừng
có nói thêm. Em không đi đâu -
Gì mà chối đây đẩy ra thế.
Không đi thôi. Ghê. Nhưng mà
đưa Trang đi chơi ở đâu bây
giờ? Thương anh thương cho
trot xem nào? - Đi ăn kem, đi
công viên hoặc vào nhà sách
ấy… Chiều 3h, Tuấn đưa Trang
đi ăn kem. Một cái quán lạ hoắc,
trang trí khá đẹp với những
hình quả dâu ngộ nghĩnh,
những chiếc chuông gió tí tách,
quán khá thưa khách. Khác với
vẻ lanh lợi thường ngày ở lớp,
hay cứng đầu mỗi khi tỉnh tò
với Tuấn, lần này Trang khá
nhút nhát. Đẩy gọng kính
ngước mắt nhìn xung quanh,
Trang lúc này như 1 chú thỏ
con lạc vào rừng. Tuấn cũng
thế, không tinh nghịch, nhanh
nhẹn như mỗi lần chơi bóng.
Tuấn trở nên dịu dàng khác lạ.
Dường như cả 2 đều nhận thấy
điều này, không ai nói với nhau
câu nào cho đến lúc ra về. - Cậu
đang hẹn hò với tớ phải không?
- Đã bảo là không phải vì thích
cậu mà tớ đưa đi chơi còn gì. -
Thế còn bài hát lúc sáng? - Tớ
cũng đã nói rồi đấy thôi. Cậu
còn nhắc nữa là không có lần
sau đâu đấy - Tớ biết rồi –
Trang cười, vẻ mặt rạng ngời
như một đứa trẻ. Tuấn cảm thấy
bối rối, như có cái gì đó đang
thay đổi Vẫn như mọi ngày
chiều thứ 5 và thứ 7, Tuấn đi
tập bóng, lần nào đến cũng thấy
Trang đã ở đó. Trước mỗi lần ra
sân Tuấn luôn nhận được câu
nói “ nếu thắng hãy gật đầu với
tớ”. Chính xác là câu nói này
theo Tuấn đã 2 tuần 5 ngày rồi
và trận nào gần đây không thua
cũng hòa. Tuấn chỉ biết thở dài
não nề vì không trách gì được.
Hôm nay thứ 6, không tập bóng
thì cũng đưa Trang đi chơi. Buổi
chữa bệnh tâm lí này là buổi thứ
4, cũng khá nhiều rồi thì phải,
Tuấn hẹn gặp Trang ở đâu khu
phố nhà Trang, lần này 2 người
sẽ đi chung vì đường khá xa, sợ
trang không đi nổi. Tuấn đưa
Trang ra vùng ngoại ô, gần nhà
bà ngoại của Tuấn. Hôm nay
trông Trang xinh lạ. Cô bạn mặc
chiếc váy màu hông nhạt, chiếc
mũ vành màu hạt dẻ, đôi dày vải
xinh xinh. Tuấn nhìn mãi mới ra
bạn mình. Ngoại thành có khác
yên bình và thanh thản. Tuấn
nhìn Trang: - Cậu thấy khá hơn
chưa? - Khá hơn? - ừ, tớ thấy
cậu học nhiều quá. Tớ nghĩ
chắc cậu căng thẳng lắm? - à ừ.
Một chút – Trang bối rối - Cậu
có thích cỏ không? – Tuấn phá
tan không khí nặng nề - Hi.
Cũng thích. Tớ thích kem, thích
xem phim, thích đi chơi công
viên, thích cỏ. Nhưng tớ thích
cậu hơn. Tuấn lảng đi: - Người
ta thả diều kìa. Đến xem đi –
Tuấn dắt tay Trang chạy đi, đôi
bàn tay nhỏ có cái gì đó làm
Tuấn dường như muốn nắm
mãi không muốn rời. Tối đó,
22h30, Trang nhắn tin cho
Tuấn: - Cậu ngủ chưa? Nói
chuyên 1 lúc được không? - ừ.
Cậu đang học à? - Cậu thấy tớ
phiền lắm phải không? - Sao lại
hỏi thế? - Cậu nghĩ tớ học nhiều
nên bị hâm phải không? - Hôm
nay đi chơi chắc cậu mết lắm,
ngủ sớm đi - Từ này tớ không
làm phiền cậu nữa. Nhưng tớ
thích cậu thật đấy. - Tớ xin lỗi.
Nhưng tớ có gì đáng để cậu
thích tớ đâu - Tớ thích cậu vì 3
điều: 1. Cậu không có gì đặc
biệt, nên tớ không phải tranh
giành - ( hơi tự ái, mặc dù
đúng) điều thứ 2.? - Cậu chưa
có bạn gái - Cái này thì có cả tá -
Điều đặc biệt là trong mắt tớ
cậu là nhất và chỉ là cậu thôi. Tớ
ngủ đây. G9 Tuấn không nhắn
lại. Đêm không ngủ, Tuấn luôn
nghĩ về Trang. Hình như tình
cảm của Tuấn đang thay đổi,
cậu nhớ từng nụ cười, ánh mắt
và lời nói của Trang, vẻ hồn
nhiên ngây thơ ấy có lẽ đã chạm
tới trái tim của Tuấn. Những
ngày sau đó, gặp nhau ở lớp,
nhưng Trang không như trước,
vẫn vui vẻ nói chuyện cười đùa,
vẫn hăng say học tập nhưng
không lẽo đẽo đi theo Tuấn,
không bắt Tuấn phải gật đâu.
Mặc dù trong lòng không vui
nhưng Tuấn nghĩ như thế sẽ tốt
hơn. Trong sau thẳm Tuấn thấy
thiêu thiếu cái gì đó, thấy nhớ,
muốn gọi tên ai đó, muốn đưa
ai đó đi chơi. 2 ngày, 3 ngày rồi
1 tuần. “ nhớ em nơi xa vời,
khuất xa nơi chân trời vẫn đây
chỉ mình anh yêu và mong chờ
em phút giây. Dù anh đã đi xa
nơi phương nào, vẫn yêu trong
niềm nhớ, dẫu biết chỉ là mơ mà
em hoài mong tình em với
anh.Vì anh vẫn luôn không thể
ngừng nhớ vê em, ngừng nhớ
về em…” - Làm ơn ngừng hát
giùm đi. - Cái gì đấy. Người ta
hát trúng tim đen rồi à? - Đen gì
mà đen, vớ vẩn - Tối nay, anh có
định đi sinh nhật lớp trưởng
không đấy? – Hoàng vừa mởi tủ
quần áo vừa quay sang hỏi
Tuấn. - Đi chứ! - Thế thì nhanh
đi. Hiền đệ không đợi đâu đấy
7h30 phút, tất cả mọi người tụ
họp đông đủ ở nhà lớp trưởng
Minh Anh. Trang cũng đến, cô
bạn vẫn khuôn mặt xinh xinh,
đôi mắt long lanh ấy, bàn tay
mềm mại lướt trên từng phím
đàn. Trang đàn bài chúc mừng
sinh nhật tặng lớp trưởng trong
tiếng vỗ tay của mọi người.
Dường như Trang còn nổi bật
hơn cả nhân vật chính. Tiếng
nhạc vang lên rộn rang, rồi đổi
qua tiếng nhạc du dương, Hiền
Chi - hoa khôi của lớp người
luôn ganh tỵ với Trang xuất
hiện bên cạnh bạn trai là cậu
thủ bóng rổ, cô nàng khiêu
khích: - Cậu nhảy được chứ
Trang? – nói rồi Hiền Chi bước
ra sân với ánh nên lung linh và
tiếng nhạc dịu nhẹ, lần lượt,
từng đôi, từng đôi hòa mình
vào đám đông. Bỗng Hiền Chi
dừng nhảy: - Sao cậu không
nhẩy chứ? - Ơ tớ…- Trang lung
túng - Cậu không biết nhẩy à? –
Hiền Chi cười cợt - Không phải.
Là tớ không có bạn nhẩy –
Trang nắm chặt tay - Ai bảo thế?
Nhẩy cùng tớ nào? Hùng xuất
hiện với nụ cười chưa bao giờ
tươi hơn. Trang bất ngờ nhưng
vẫn kịp đặt bàn tay lên tay của
Tuấn, cười hãnh diện. Tan tiệc,
Tuấn đưa Trang về, - Trang này,
- ừ - Hôm nay Trang xinh lắm
đấy - Hi. Thế à? - Trang có thể
nói lại cho tớ nghe một lần nữa
không? - Nói gì cơ? - Là nói…nói
nói – Tuấn gãi đầu gãi tai - Hi.
Thích tớ nhé! Gật đầu đi? Tuấn
cười ngây ngô, gật đầu lia lịa.
Trong đêm tối có cái gì đó đáng
sáng lên…